Monday, October 24, 2022

Huỳnh Thiện Lộc K24/TVBQGVN/ND (Chu Thụy Nguyên)

 Sinh năm 1947 tại Sài Gòn.
Cuộc đời : Đi học - Đi lính - Đi dạy - Đi tù - Đi dạy tư - Đi Mỹ
Cựu SVSQ Võ Bị K24/Nhảy Dù/Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh
 
-------------------------------------

* Viết văn làm thơ : từ lớp đệ ngũ (1958), bút danh : Vĩnh Thanh Vân, Nguyên Chương, Thụy Nguyên, Chu Thụy Nguyên, Thi Lễ, và một số bút danh khác.
* Có bài đăng trên : Tiếng Chuông, Tiếng Dân, Sống, Tuổi Hoa, Phổ Thông, Thời Nay, Văn Nghệ Tiền Phong… Tạp chí Da Màu, Hợp Lưu, Tiền Vệ, Giao Cảm, Giao Mùa, Thăng Long, Đẹp Người Việt Boston, Biển Khơi, Thất Sơn Châu Đốc, Hội Quán Trầm Hương,
Phụ Nữ và Gia Đình, Đa Hiệu, Mũ Đỏ….
* Thành viên của Thi Đàn Mây Tần của nhà thơ Kiên Giang Hà Huy Hà (Đài Phát Thanh Sài Gòn) trước năm 1975.
* Đồng sáng lập Thi văn đàn Rừng Thiêng
* Hiện sinh sống tại tiểu bang Massachusetts. 
----------------------------------
 -----------------------------------
NGƯỜI LÍNH VÕ BỊ - NỢ NƯỚC - NỢ TÌNH
 Là trai thời loạn, chúng tôi đành phải vươn vai gánh vác việc Sơn Hà. Món Nợ này có nhẹ chi đâu. Xương máu, sự sống của chúng tôi nhẹ tợ lông hồng. Trong chúng tôi, có người đã oanh liệt nằm xuống, có người kéo lê thân tàn cho hết kiếp. Thế nhưng, chúng tôi, những người còn sống sót; dù lây lất, dật dờ khắp Năm Châu Bốn Bể; vẫn còn phải Canh Cánh bên lòng một món nợ khác không hề nhẹ. Đó là Nợ Tình (Món Nợ Ân Tình). 
Còn Cha Mẹ, anh em, và thân nhân thì sao? Sao người đời ít ai nhắc đến? Có còn món Nợ nào nữa không? Xin nhắc luôn một lần để chúng tôi tính toán trước khi thân xác này trở về với Cát Bụi. Cảm ơn.
 
 -----------------------------------------------
 
Thơ: Chu Thụy Nguyên - Nhạc và trình bày: Trà My (KH)
Chiều nay sương khói bay về đâu?
Đôi mắt giai nhân tím một màu
Chênh vênh hiu hắt mờ xa bóng
Mây trắng mơ hồ cánh hải âu.
Ta chẳng thấy mặt trời phương nao!
Cây khô trơ cành trắng bạc màu
Chim dáo dác đường bay mù ảo
Thánh thót buồn lòng nàng mưa ngâu.
Sao chẳng khóc cho lòng vơi nhẹ bớt
Thác sẽ tuôn và nắng sẽ hanh hao
Giữ chi mãi một trời hiu quạnh
Một mình em muôn vạn ngày sầu.
Biển đã chiều. Người về đã lâu
Thuyền đã xa, cơn sóng bạc đầu
Em chưa về, thùy dương khuất bóng
Dấu cát buồn, xóa nhòa hư hao.
Biển đã chiều. Người về đã lâu
Cuộc trăm năm, mắt lệ hoen sầu
Bên kia đồi, bình minh rựng sáng
Chim chao cành, hoa cỏ xôn xao...
Nha Trang tháng 01/2013
 
Chu Thụy Nguyên
1. bước qua bóng những ngón tay
và bước qua hàng dương
kịp ngó thấy khơi xa
con mắt vừa bước qua nỗi chết đuối
tôi bơi về phía em
kịp thét lên
trước khi búi tóc mùi bồ kết thương quen
ngập chìm…

2. chỉ vào chiếc bóng
tôi nói nhỏ nhẹ với mảng đời
củi mục
thứ thân tạp từng bắt rễ vô dụng
cháy sẽ ngún chẳng tàn tro
sống vô tích sự
chết đừng toan tính chuyện phục sinh
đầu thai dẫu bao kiếp
chẳng thể nào là danh mộc

3. người
từng ngồi quanh bóng người
chen lấn vào bóng đời
chia chác mấy bữa vui?
hà hơi rồi phai nhạt
bắt tay gục gặc chào
về liêu xiêu bóng chiều
chạm thủy tinh vỡ tan
màu cầu vòng rã đám
một đám mây không cười
lại một đám mây không cười …
---------------------------
 
CHANSON DE MATIN
cuối cùng tôi đã trở về
không có bài Chanson De Matin mang theo
mùi rượu cũ chiết ra
từ chiếc bình cách tân mang hơi hướng mùa thu
tôi hôn chân em điệu đà theo nhịp phách
khi giấc mơ trong bức tranh thừa mứa các âm giai
 
có lúc tôi phát giác ra
mình sống trong vỏ bọc da thịt kẻ khác
bởi chính lúc tôi hãi sợ
da họ chẳng rợn tí nào
nhưng nhất định bộ óc vẫn nguyên vẹn của chính tôi
bởi những suy nghĩ tệ hại vẫn còn nguyên đó
bởi những cơn khát rượu
và những cơn khát đàn bà vẫn còn nguyên đó
 
tôi nói với cái xác
được lắp bởi quá nhiều phụ tùng của kẻ khác
rằng mùa thu đã chết
tận những năm mà loài nai bắt đầu tuyệt chủng
chẳng còn lấy ai để dẫm lên lá vàng khô
và xào xạc trong tôi
bước chân em về trong mộng ảo
khi chẳng còn ai
chẳng một ai mang trả lại cho tôi
khúc hát Chanson De Matin … 
 
LỜI TÔI KỂ THAY BỨC TRANH
đi qua đền thiêng
nghe róc rách máu đùa từ hương khói
những cụm từ lộng gió
choàng vai cố níu lại dúm ngữ pháp gãy rời
bay đến nơi chiêm bái
từng hồi chuông liên lỉ tụ thành bão
xua đuổi các lâu đài ngã nhoài ra biển
 
thì ra bọt bèo tưởng chỉ ở trong phim, kịch
nay lại nhan nhản quanh đây
kẻ hôm qua vừa bị xỉa xói là thằng điên
nay chểm chệ ngồi trong phòng trà bưng mặt cười
miếng bỗng đầy tay no đủ
đời đang khóc như mưa bỗng bất ngờ tĩnh rụi
 
em lay ta mở mắt từ giấc điên mê
ông địa ngồi trong kẹt ôm bụng trần cười kẻ tự kỷ
ta một đời toàn chạy theo sau gió
nhặt lại từng con chữ đã lấm lem
con hẻm chừng như đã mỏi lắm
dõi mắt tìm hoài chẳng ra người hành khất
khách thập phương lại tụ về ngày càng nhiều
rất may
không còn nghe máu róc rách từ hương khói …
--------------------------------
 
 
Chu Thụy Nguyên
hỉ thấy ánh đuốc lập lòe
từng tiếng gọi khan đơn lẻ
nơi các bạn đang bị bao vây
đang bị xiết chặt vòng vây
sự sống bức tử
cá chết trắng hằng loạt
dọc dài biển quê nhà
hằng loạt
tử thi quay đầu nhìn về bờ
người ngoảnh mặt vô tư
trước nỗi đau đồng loại
tiếng người già khát đói
tiếng con trẻ lạnh run
những con đường mập mờ
chẳng đủ ánh sáng
để mọi người nhận rõ
móng vuốt kẻ vong nô
cá đã chết
nghêu đã chết
biển chết
người rồi sẽ chết

tôi ngồi ở chốn nầy
quanh đây giờ nầy thật lạnh
và khói trên mái các ngôi nhà lân cận
như hơi thở phì phò tuyệt vọng
của lũ cá
dọc dài biển quê nhà
hay hơi thở dân lành tôi đang nhiễm độc ?
cá quay đầu nhìn bờ
người ngoảnh mặt vô tư
cá đã chết
nghêu đã chết
những cánh hải âu chết
bởi những bữa tiệc tử thi dọn sẵn béo bở
biển chết
người rồi sẽ chết …
---------------------------------
 
Thời tiết trong mỗi giấc mơ
1. ở nơi dòng sông những ngày bạn mới lớn
tiếng con sáo nâu chia
tay con bạn gái sao thê thiết quá
lúc nó vỗ cánh ba lần mới bay
được về hướng kênh xéo
những trái sung đeo bám thật chặt trên
thân cây như từng mảng các giấc mơ sót lại chẳng muốn tách rời
hình như riêng quá khứ có lúc còn nghe vang âm âm trong các bọng
cây cổ thụ
đình làng miếu mạo dù được người ta cố tình chưng diện
cho ra vẻ ngày tư ngày Tết
vẫn không giấu được nét dáo dác thập
thò u uất của các oan hồn
từng mảng ký ức ấy vẫn đang được khéo
lồng ghép vào những giấc mơ đơn độc thật chay tịnh
thật luôn hâm
hấp sốt.

2. phía sau một lễ đài đang được cố thiết trí, cố dựng lên thật cao
ngạo
dư luận nghe xầm xì bàn tán đó lại là nơi người ta đã ngụy
trang một số cạm bẫy
cuộc sống ngẫm ra chẳng đếm được bao
nhiêu ngày
bao nhiêu tháng thực sự yên bình đâu
ấy vậy mà
chúng ta luôn phải mệt mỏi với sự rình rập dòm ngó nhau
những
cặp mắt cú vọ luôn muốn soi thẳng qua các lớp vải trang phục bạn
đang mặc
và ngoài kia nơi lũ qua đen luôn cháo chác trên các cành
khô
thế giới của mặc cả – làm chứng dối – phi tang – thưa gửi – nại
cớ vấp phạm – tị hiềm – ghen ăn tức ở – tố khổ chỉ chọt để dìm – để
triệt nhau
giấc mơ tưởng chừng như thẳng tắp con đường xa lộ của
danh vọng
phác họa chắc gì luôn được yên bình
khí lạnh của đa
chủng loại thanh sắc bén nhọn luôn thấp thoáng sáng loáng như đang
kề cổ ai.

3. nửa đêm có tiếng ai khảy lục huyền cầm giữa bầu trời không tìm
ra một ánh sao
hoa thanh sử không hương nở đầy hai bên đường
xưa dẫn về chốn kỳ quan
tiếng hồng tước hót giọng thưa thớt trong
niềm mong đợi non nớt mỏn dần
trận bão tuyết rốt cuộc đã đóng
tròn vai cho kỳ nghị án đầy ân oán chẳng biết kéo dài đến bao giờ
thế hệ các nữ vũ công tự hiến thân đã dần qua rồi thời xuân sắc
từng bước chân chỉ còn cảm giác rệu rã nếu phải cố nhón trên nền
thực tại bi tráng
niềm hoan lạc vốn ẩn nấp trong các búp xanh non
chưa kịp vươn nở
những búp xanh non lâu nay vẫn háo hức quan sát
bỗng ngộ ra chỉ dăm sát na tiến dần đến tến héo
tiếng sáo trúc ở
đâu bất ngờ vang lên như những ngọn lửa
những ngọn lửa từ các vị
thần lâu nay hằng âm thầm quan sát
những ngọn lửa vụt bùng lên
để kịp sưởi ấm
 tôi thấy giấc mơ đang co ro cuộn mình vào một hốc
đá
ngoài trời cơn bão tuyết vẫn loay hoay cố dựng mình lên tột đỉnh
của sự cao ngạo.
tháng 06. 2022





 

No comments:

Post a Comment